Lạc đà – là một trong những con vật thân thiết nhất của những người phải di chuyển trên sa mạc. Nếu không có những bước đi dẻo dai, khả năng chuyên chở được nhiều đồ đạc; khả năng di chuyển trong khoảng cách lớn mà không cần phải uống nước. Chắc hẳn việc chinh phục sa mạc để tạo ra những con đường giao thương sẽ trở nên cực kỳ khó khăn.
Vậy lạc đà tịch trữ nước ở đâu để không cần phải uống nước trong một quãng đường dài? Nhiều người nghĩ rằng, bướu lạc đà là một kho dự trữ nước để giúp nó vượt qua hàng trăm km sa mạc nóng bỏng. Điều đóa hoàn toàn sai. Bước không chứa nước mà chứa chất béo con vật tích lũy được khi ăn. 80% khối lượng của bưới là chất béo hơi cô đặc.
Không chứa nước, nhưng bướu thực sự là một nơi dự trữ năng lượng. Một cách chính xác, cái khối trăng đó gồm 2/3 axit béo no, có nhiệt độ trên 80*C. Vì vậy, ngay dưới cái nóng gay gắt ở xa mạc, các bướu cũng không bị chảy ra. Ngược lại, khi lạc đà đốt phần năng lượng dự trữ đó, thì da nó co lại và cái bưới xẹp đi.
Bướu thay đổi tùy theo tình trạng dinh dưỡng, nặng từ 1kg đến 90kg cho một con vật từ 300kg đến 800kg. Đó là một đặc sản mà dân du mục chia nhau khi lạc đà chết, nó được dùng để nấu các món xúp, thậm chí còn dùng để xong hơi chữa bệnh cảm cúm. Trong trường hợp khẩn cấp, người chăn lạc đà bị lạc, bị đói có thể dùng dao cắt một miếng bướu của con vật để ăn tậm mà sống. Sau đó, vết thương của con vật sẽ mau chóng lành lại.
Lạc đà chống chọi lại được với cái khát đến hơn 10 ngày trong sa mạc cháy bỏng không phải là nhờ cái bướu. Mà theo một cơ chế sinh lý và theo một hình thái sinh lý rất đặc biệt. Trên thực tế, sự chuyển hóa của cái bướu chậm lại khi sức nóng tăng lên từ 34 đến 42 độ. Những hồng huyết cầu hình ovan tăng sức trương, thể tích có thể tăng gấp đôi hoặc thậm chí gấp 3 khi nó uống 100 lít nước trong vài phút. Nếu con người uống một lượng nước bằng 10% trọng lượng cơ thể, sẽ chết ngay lập tức do vỡ hồng cầu. Màu da sáng của nó ít hấp thụ nhiệt và những lỗi mũi có thể khép lại hoàn toàn để khỏi bị mất nước. Môi của nó rất cơ động, có thể nhặt một chiếc lá nhỏ trong bụi gai. Nó tiểu tiện ít, ra ít mồ, tỏa ra không khí rất khô.
Cuối cùng, con vật khi đi thì cúi đầu xuống, có thể đánh hơi biết chỗ nào có nước dù cách xa chỗ đó hàng chục km, sâu dưới chân đến 7 mét.